Luis Enrique từng là một mẫu cầu thủ khác biệt tại Barcelona, ông không được đúc từ cùng một khuôn như Guardiola, Xavi hay Iniesta. Bóng đá của ông mạnh mẽ, khốc liệt, cuồng nhiệt và bào mòn hơn. Sinh ra tại Asturias chứ không phải Catalunya, Lucho trưởng thành từ học viện đào tạo trẻ Mareo của Sporting Gijon, chứ không phải La Masia của Barcelona. Thậm chí, ông từng chơi bóng ở Real Madrid trước khi khoác áo đội bóng xứ Catalunya. Cuộc chuyển đổi màu áo của ông ngoạn mục ấy, như một sự báo thù với thành CLB thành Madrid, và từ đó, El Clasico trở thành một dòng rất đặc biệt trong CV của Lucho.
Luis Enrique là người xứ Asturias. Quê hương ông nằm giữa Basque Country và Galicia, một vùng đất nằm ở phía Bắc Tây Ban Nha đầy xinh đẹp, cây lá xanh tươi và rực rỡ. Đến giờ, ông vẫn hay gọi thành phố nơi mình sinh ra, Gijon, là thành phố “đẹp nhất thế giới”. Và dù xét ở mức độ nào đi chăng nữa, Lucho vẫn không phải là một người Catalunya. Nhưng ông đã trải qua những sự chuyển hoá trong những năm tháng tại Camp Nou. Nếu không phải là thẩm thấu tính cách Catalunya, thì chắc chắn cũng phải là một Culer. Có một điều gì đó ở CLB này, một kiểu đặc tính rất có ý nghĩa đối với Luis Enrique, đã biến ông gần như trở thành một người say mê Barça như Pep Guardiola.
Hồi tháng 8 năm ngoái, khi ra mắt trước giới truyền thông, đầu tiên là tại sân Camp Nou, và sau đó là tại phòng họp báo, một bức tranh vẽ bằng bút chì khắc hoạ gương mặt đầy gai góc của Luis Enrique từ từ hiện lên trên màn hình lớn. Ông cố gắng bộc lộ nhẹ nhàng nét hài hước khi được hỏi về cảm giác trong lần trở lại này… “Tôi cảm thấy cao lớn, tài năng, thân thiện, đẹp trai… nhưng tôi vẫn là một người Asturias!” ông nói đùa. Nhưng chỉ một phút sau, Luis Enrique tâm sự rằng trong những ngày tháng 8 ủ dột và xám xịt, vẫn có những tia nắng sáng loáng rọi thẳng vào nhà ông, rọi vào người ông, soi rọi vào một ngày đặc biệt khi ông nhận được món quà đặc biệt. Đó là Barça, nơi Lucho có cảm giác như là Disneyland. Luis Enrique miêu tả Barça như Disneyland hồi trước dịp lễ Giáng sinh. Nhưng nhiều người tin rằng, chẳng có Disneyland nào cả, mọi thứ giống như chốn Modor hơn.
Đấy là vào thời điểm mà Barça vẫn chưa thể tìm thấy sự ổn định trong đội hình ra sân lẫn lối chơi. Blaugrana trải qua trận thua trước Real Madrid ở La Liga. Luis Enrique bị chỉ trích rằng thay vì biến lối chơi của Barça trở nên khó lường và biến ảo, thì bấy giờ đội bóng ấy như kẻ khốn cùng đi tìm lại đức tin tôn giáo của chính mình. Lucho là kẻ phản bội. Nhiều người đã nói vậy. Trận thua 0-1 trước Real Sociedad ngay đầu năm 2015 là giọt nước làm tràn ly. Nó khởi đầu cho một cuộc khủng hoảng trầm trọng tại Camp Nou. Trên sân Anoeta, Leo Messi vào sân trên băng ghế dự bị, sáng hôm sau anh từ chối ra sân tập. Giữa tiền đạo người Argentina và Luis Enrique xảy ra tranh cãi. Cùng ngày, Giám đốc thể thao Andoni Zubizarreta bị sa thải. Trợ lý của Zubi là huyền thoại thủ quân Carles Puyol vài giờ sau cũng xin từ chức. Hai ngày sau nữa, với tuyên bố “để giảm đi những sức ép đang bủa vây”, Chủ tịch Josep Maria Bartomeu thông báo sẽ tổ chức sớm cuộc bầu cử chủ tịch CLB ngay trong mùa hè. Một cuộc tham khảo ý kiến độc giả trên một tờ báo Barcelona chỉ ra, 68% người được hỏi muốn Barça sa thải Lucho. Và dù có bác bỏ thực tế ấy đi chăng nữa, ai cũng tin rằng Bartomeu khi đó đã thủ sẵn trong tay những quân bài thay thế khác. Một sự sụp đổ toàn diện dường như chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng mọi thứ đảo chiều, tài tình như cái thuở Lucho chuyển từ Real Madrid sang Barcelona. Barça dần cất cánh. Cả Messi lẫn Lucho đồng loạt lên tiếng “đã có sự thay đổi”. Sự ổn định trong lối chơi và 11 cái tên đá chính dần hiện rõ. Chiến thắng trước Atletico Madrid, hay những chuyến hành quân đến Manchester và Paris sau đó, đều cho thấy sự vượt trội của Barça so với đối thủ. Nhưng bức tranh không bao giờ chỉ là về tỷ số hay những kết quả. “Nếu anh thua, họ sẽ giết anh; nếu anh hoà hay thắng, họ vẫn sẽ chỉ trích anh,” Luis Enrique đã từng nói như thế, dựa trên kinh nghiệm. Ở Barcelona, người ta nói nhiều về bản sắc. Barça của Guardiola, Barça của Johan Cruyff đã trở thành nỗi ám ảnh với con người nơi đây. Đấy là những hình ảnh lý tưởng về sự hoàn hảo mà họ kỳ vọng Barça của Lucho sẽ vẽ lại được. Nhưng cũng dựa trên kinh nghiệm, Lucho hiểu rõ, ý tưởng hoàn mỹ ấy chính là Thanh gươm Damocles treo lơ lửng trên đầu.
Báo chí thể thao Catalunya luôn có một sự dè dặt nhất định với Lucho, họ đơn giản là không thích cách-ông-không-thích-họ. Lucho ghét báo chí, ghét trả lời phỏng vấn, ghét những câu hỏi. Thực ra, từ Guardiola, đến Tito hay Tata, ai cũng ghét những hoạt động đó, nhưng ít ra, họ biết tiết chế cảm xúc để không phải tự biến mình thành kẻ thù của báo chí Tây Ban Nha. Lucho thì khác, tính cách thẳng thắn, bộc trực được ông thể hiện mọi lúc. Nếu không muốn trả lời điều gì, ông sẽ nói ra trực tiếp, không vòng vo, lái sang chủ đề khác. Nhưng có một thứ có thể giúp Lucho bịt mồm những người thích ném đá ông, một thứ thuộc về thuộc tính tham lam tồn tại trong mỗi con người. Đấy chính là khát khao về một cú ăn ba. “Lạy Chúa, hãy tha thứ cho con.” Có lẽ những người hay chỉ trích Lucho về lối chơi của Barça sẽ phải thốt lên điều đó. Vì trên hết, chỉ có vinh quang và những chiếc cúp mới khiến những giấc mơ hoang tàn trường tồn. Và thứ ấy, Lucho đã làm rất xuất sắc.
Rạng sáng nay, người đàn ông gương mặt đầy góc cạnh mặc vest mang giày đế mềm này, người đã trải qua suốt cả giai đoạn một của mùa giải để mạo hiểm thí nghiệm trên Barça như một con chuột bạch, cuối cùng cũng đã điều chế được thứ thuốc khiến tất cả phải nể phục ông. Lucho đã phải chịu đựng quá nhiều những lời phàn nàn và công kích. Nhưng bóng đá là câu chuyện của những xúc cảm, và người ta có quyền phán xét ông vào bất kỳ giai đoạn nào. Không có sự sai, cái đúng hay lố bịch nào cả khi có ai đó dám đặt niềm tin vào ông, trong khi người khác thì lại không. Và đến cuối cùng, chẳng phải tất cả những ai đã từng yêu, từng ghét Lucho đều được đắm say trong vũ điệu chiến thắng đấy sao! Bản thân tôi thật vui mừng vì được chứng kiến Lucho ăn mừng trong ngây dại cứ sau mỗi bàn thắng đội bóng ông ghi được. Một lần nữa, những khí chất của Luis Enrique được ông bộc lộ không e dè. Lucho đã được các học trò tung lên không trung tại Berlin, hình ảnh mà cách đây nửa năm, chẳng một người yêu Barça nào dám tơ tưởng tới.
Luis Enrique thích đi xe đạp địa hình, ông hay tham gia những cuộc đua marathon với chặng đường hàng trăm cây số. Thông tin ấy, có thể sẽ chẳng bao giờ được kể ra, được biết đến, nếu Barça của Lucho không đạt được cú ăn ba ở mùa giải này. Chính Lucho đã tự giúp bản thân viết nên câu chuyện của riêng mình. Barça của Lucho phản ánh chân thực và sắc nét những nét tính cách của con người ông. Không bóng bẩy, thậm chí khá dị, Lucho không khiến ly rượu mừng chiến thắng của Barça trở nên thơm lừng, nhưng nó ngon theo cách chưa một Culer nào từng nếm qua. Cảm ơn Lucho, vì đã mang đến vinh quang của tính kiên trì và lòng quả cảm!
Visça el Barça!
– Dikayra –