Cá nhân tôi nghĩ những ai thích rượu, hay thích âm nhạc, hay thích điện ảnh, hay thích nước hoa… thích đúng nghĩa, sẽ không hài lòng với những gì mình có, mình tìm được, mình sở hữu. Càng trải nghiệm nhiều, người ta sẽ bớt rườm rà đi, chứ không phải khó tính lên. Tôi nghĩ vậy. Cá nhân tôi, càng ngửi nhiều mùi hương, tôi càng thấy mình có xu hướng thích một mùi hương không “giả vờ”, không “làm quá”. Mùi hương tôi thích, đơn giản thôi, chỉ cần chân thật, có một vài điểm nhấn mà người ta hay gọi là cá tính, mùi hương đó chỉ cần làm tôi có thể mỉm cười. Vậy là tôi yêu.
Không hẹn mà gặp, đầu năm mới, nhiều bạn đọc hỏi tôi về rượu trong nước hoa. Cá nhân tôi đã có một vài dự định cho Scent vào dịp này, tuy nhiên, trước o-đờ vừa bất chợt vừa ngẫu hứng này, tôi cũng thấy hứng thú. Nhất là khi tôi vừa phát hiện ra một loại rượu mới, hay vô cùng. Tôi nghĩ là cần phải chia sẻ với bạn đọc ngay. Loại rượu này là cognac. Tưng bừng, nhưng chừng mực. Tôi nghĩ, với chất có cồn, bạn cần biết chừng mực. Thật may, đây là loại mùi hương đúng tôn chỉ ấy.
Tôi gọi đây là cognac cho năm mới. Hay ít nhất, đây là loại mùi hương của đoàn tụ, của tiệc tùng. Loại private party, không vô thưởng vô phạt, không xô bồ. Môm na tiếng Việt, liqueur là rượu mùi và charnelle là xác thịt. Chúng ta từng có mùi hương mang tên Hoa Xác Thịt, giờ có thêm Rượu Xác Thịt. Thực tế, đây là một cái tên đẹp và khơi gợi. Tôi có thể hiểu lý do tại sao mùi hương lấy cảm hứng từ rượu cognac lại có tên vậy. Tuy nhiên, tôi không thích cái tên này cho lắm, bởi nghe nó cứ câu khách sao đó, và lại dường như thiên về giới nữ nhiều hơn. Thực tế, Liqueur Charnelle “cứng” và nam tính. Sáng tạo Rượu Xác Thịt thuộc về nhà nước hoa lạ mà thực ra khá quen Huitieme Art.
Chúng ta từng nhắc đến Huitieme Art trong các bài viết trước, với sáng tạo lôi cuốn mang tên Myrrhiad ngửi vừa khói lại có hiệu ứng thuốc shisa. Tôn chỉ của Huitieme Art: coi mùi hương là nghệ thuật thứ 8. Các sáng tạo của Huitieme Art không dằng dai đằng đẵng các note quá dày và cầu kì. Mỗi sáng tạo là một vinh danh cho một note nhất định.Các mùi hương của Huitieme Art cơ bản đem đến cho người ta cảm giác dễ chịu nhưng không nhàm chán, đẹp, yên bình, và rất gợi hình. Ngửi các sáng tạo của Nghệ thuật thứ 8, không khó để cảm nhận sự tinh tế, tinh túy, và tự nhiên. Chủ nhân của Huitieme Art, không ai khác, chính là người nghệ sĩ tài hoa Pierre Guillaume.
Quay lại với Rượu Xác Thịt, mùi hương thứ 12 của Huitieme Art, tôn vinh vẻ đẹp của Cognac, ra đời vào mùa thu năm trước. Không quảng cáo rùm beng, không ồn ào huyên háo. Cá nhân tôi cũng không để tâm đến mùi hương này. Chỉ cho đến khi nghe lời một vài người bạn yêu nước hoa, đọc thông tin về Liqueur Charnelle thấy tò mò, nên nhờ tôi thử.
Paris, cuối tháng 10, trời nắng hây hây se se lạnh, vẫn cửa hàng nước hoa quen thuộc trong một con phố nhỏ tĩnh lặng, tôi xịt Liqueur Charnelle lên da. Và chờ đợi…
Rượu Xác Thịt xuất hiện. Không… xác thịt chút nào. Ngược lại, tôi ngửi ra ngay hương hoa quả. Loại hoa quả chín và “ngon”, chứ không kiểu ngòn ngọt teen teen thông dụng. Khá ấn tượng, và dễ chịu. Không giống nhiều mùi hương tôi từng ngửi, khi mới xịt thường rất nặng nề và khó ngửi. Ấn tượng đầu tiên của tôi về Liqueur Charnelle, đó là sang trọng. Mùi hương không già, cũng không cứng cáp. Loại quả chín ngon nghẻ dễ chịu quá, sộc lên nịnh mũi và lôi kéo người ngửi. Tuy nhiên, ngay khi khứu giác người ngửi nhận ra hương quả chín lùa vào mũi, cũng là lúc người ta định vị được ngay hoa quả dường như được tắm trong rượu.
Hương rượu lúc này bốc lên nghi ngút và phấn khích. Mùi hương dần định hình thành màu nâu sóng sánh, nghi ngút men rượu bốc lên tưng bừng. Tôi nhận ra sự nhộn nhịp đan xen của các note. Tôi thấy được trước mắt một bữa tiệc kín. Khách mời ai cũng trang trọng lịch sự, ai cũng vận đồ đẹp và đúng lễ nghi. Những vị khách nam toát lên sự lôi cuốn tựa rượu, khách nữ thơm ngon tựa quả chín ứa nước dãi. Hương rượu nồng ấm lúc này đã xâm chiếm cả căn phòng, ngậm lấy hương quả chín, quấn quít lấy vị chín mọng. Đậm đà, ấm, giàu sang, nhưng không cảnh vẻ. Mọi người dường như biết vị trí của mình, sống thật với vị trí đó, và cùng nhau hưởng thụ. Hương rượu cognac thơm lựng và ấm nồng nhẹ nhàng dìu dặt đưa đẩy.
Sau khoảng 40 phút, hương quả chín dần nhẹ đi, buổi tiệc kín trở nên sâu sắc và bớt màu mè. Lúc này, hương thuốc lá xuất hiện mạnh mẽ. Loại thuốc lá khô và nam tính, không ngọt, mà chắc nịch. Tôi nhận ra, hương thuốc lá không còn nâu, mà dường như sẫm lại, bởi ẩn sâu dưới lớp thuốc lá là mùi tiêu khô rang cay dịu nhẹ. Mùi hương không còn nhộn nhịp, mà trở nên nam tính hơn bao giờ hết, đem lại cho người ngửi cảm giác như bữa tiệc sau những phút rộn rã, giờ khách dần vãn. Lúc này, người ta mới nhận ra chủ nhân bữa tiệc. Không màu mè, không khoe mẽ. Anh ngồi đó, bên ly cognac ấm áp, cạnh lò sưởi thơm lựng gỗ và lửa. Toại nguyện, điềm tĩnh, và mỉm cười. Ngoài trời. Trắng đen cảnh vật.
Tôi ngừng hít hà Liqueur Charnelle, thấy mình về lại con phố nhỏ giản dị Paris nhuộm màu nắng chiều. Và mỉm cười. Mùi của một buổi tiệc kín. Sống động và đẹp. Không suồng sã. Mà tự chủ. Không cô đơn.