Mỗi hình xăm là một câu chuyện, đó cũng là một phần tuổi trẻ cuồng loạn mà tôi gửi gắm vào. Máu, cơn đau và những nét vẽ không tên, chìm sâu dưới lớp da thịt để thành những ký ức không thể tẩy xóa. Họ gặp tôi và thường hỏi tại sao lại tôi lại xăm hình này, hình kia? Có ý nghĩa gì không?
Ý nghĩa thì chắc chắn là có, nhưng chỉ mình tôi hiểu. Thường thì tôi không trả lời, bởi nó là cả một câu chuyện dài, hoặc trả lời cho qua. Hình xăm thành một vỏ bọc bí mật cất giấu tôi vào bên trong. Tôi không bao giờ hối tiếc về những thứ tôi khắc lên người, cũng chẳng bao giờ để ý những người xa lánh tôi vì màu mực ấy.
Nếu họ có trái tim đủ rộng dài để yêu thương, họ sẽ chấp nhận, cho dù tôi có thế nào chăng nữa.
Còn tôi, trong cả những khoảnh khắc cô đơn nhất, vẫn còn lại những hình xăm và câu chuyện của một thời rong chơi làm bạn.