Ngày thứ….. Bar XYZ.
Đen đủi. Trời mưa tầm tã, tôi vừa đi vừa mắng đất chửi trời. Đôi giày đã lấm bùn đến mức không biết giờ nó là nâu hay đen nữa. Uể oải lau mặt, chuốt lại mọi thứ xong, lại đứng đằng sau cái counter quen thuộc, chắc mẩm hôm nay chỉ có người dở hơi mới lui lại cái chốn này ngày mưa gió. Chợt tiếng chuông vang lên, một người khách bước vào. Một cô gái.
“Anh ơi ở đây có Shochu không anh?
….Không có em ạ, hôm nay thử uống loại khác đi nhé!
Không, mấy loại kia nặng lắm, em chỉ uống được Shochu hoặc Sake thôi.”
Biết làm sao đây? Trong đầu tôi lúc này có chút phẫn nộ, ngay vị khách mở hàng đầu tiên đã là một yêu cầu khó chơi rồi. Bất chợt lại nghĩ đến việc tại sao mình lại đi học làm Bartender: Cái nghề mà bạn sử dụng những kiến thức về rượu, biểu diễn những kỹ thuật pha chế và cho ra đời những ly cocktail làm say đắm lòng người? Đối với tôi, quán Bar giống như một bệnh viện, một bệnh viện về đêm luôn giang rộng vòng tay với những tâm hồn không lành lặn. Đàn ông vẫn hay tìm rượu để giải sầu. Nhưng Bar không phải chỗ để say.
Sau một chốc hoang mang, tôi bỗng nhớ ra một loại cocktail cũng cho ta cái cảm giác dân dã, thô ráp và nhẹ như Shochu. Loại cocktail “quốc hồn quốc túy” của Brazil mang cái tên Caipirinha.
Caipirinha dịch ra nghĩa là: “Cô gái đến từ vùng ngoại ô”. Loại thức uống này vốn xuất thân cũng rất bình dị: Chanh, tỏi, mật ong và một chút rượu chiết xuất từ mía vốn là một công thức để chữa cảm mạo vùng Tây Ban Nha. Thời nay, qua những lần cải tiến thì Caipirinha vẫn giữ được bản chất đơn giản bình dị vốn có của nó: Một ít ngọt thô và cảm giác rào rạo của đường nâu quyện với chua và hơi đắng của chanh được giã cộng thêm với sự tương phản của hơi nóng rượu Rum mía lâu năm của Brazil: Cachaça với cái mát lạnh của đá.
Caipirinha: 1 muỗng đường nâu, 1 nửa quả chanh cắt làm 8 phần, giã bằng chày nhỏ trong cốc rồi cho đá, cuối cùng rót lên trên xấp xỉ 2 oz (45ml) Cachaça hoặc Rum. Loại ly Old – fashioned.
Dân dã là vậy, nhưng tôi nghĩ Caipirinha cũng phù hợp với những cô gái thành phố với tấm lòng đôn hậu chất phác. Thời buổi này người ta vẫn bảo hiền quá lành quá dễ bị bắt nạt. Có sao đâu chứ. Mỗi con người một “hương”, một “vị” khác nhau và cái nào cũng quyến rũ. Tôi thì vẫn thích dùng đường trắng thay cho đường nâu cho ly Caipirinha của mình: Ít vị thô hơn, nhẹ nhàng mà vẫn giữ được cái ngọt ngào, chanh cắt bỏ phần gân trắng giữa trái và xoắn nhẹ nhàng thay vì giã mạnh sẽ bỏ bớt đi vị đắng và làm cho cái chua nó thoắt ẩn thoắt hiện hơn. Ngoài ra đá đập nhỏ và dùng ống hút sẽ làm cho những người răng nhạy cảm không gặp vấn đề gì khi thưởng thức ly Caipirinha này.
Mùi vì thanh và đượm hơn dành cho các cô gái năng động thì sao nhỉ? Sao không thay thế hẳn chanh bằng chanh leo, màu vàng cam sẽ bao phủ ly cocktail cho một gam màu mạnh hơn, hương vị cũng được nhấn mạnh hơn mà vẫn giữ được vị chua ngọt cơ bản. Hay nghịch hơn chút nữa thì thay chanh bằng dâu hoặc lựu cũng được. Hương vị thế nào tôi sẽ để các bạn tự khám phá.
Ngoài ra tôi có một lưu ý nhỏ là Brand rượu cho caipirinha chuẩn là Cachaca của Brazil, tuy nhiên nếu các bạn không tìm được Cachaca ở Việt Nam, hãy sử dụng Rum đỏ (Dark Rum) với chút nước đường. Loại này thì tôi vẫn thích gọi là Bloody Caipirinha.
“Cho em gửi tiền anh ơi, lần sau em đến anh lại pha cho em cốc này nhé.”
“Ừ”
Ngắm nhìn bóng người thanh mảnh bước về phía cửa ra vào, một nụ cười thoáng hiện trên môi. Và lạ kỳ thay, tôi lại mong em là khách hàng duy nhất của tôi ngày hôm đó. Tiếc thay…
No Comments